Thì ra có những ngày mệt đến vậy!

Em viết cho những ngày chông chênh của cuộc đời. Nó không có nghĩa em yếu mềm hay nhút nhát khi đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Chỉ đơn giản em cảm thấy mình đang bị hẫng giữa chuyện tưởng như bình thường của cuộc đời. Em luôn tự hỏi mình sẽ đi về đâu, sẽ trở nên như thế nào? Mọi người bảo em đừng nên lo lắng gì cả mọi chuyện đến lúc ổn cả. Em biết thế nhưng bản thân không tài nào yên được.

Em viết cho những ngày chông chênh của cuộc đời. Nó không có nghĩa em yếu mềm hay nhút nhát khi đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Chỉ đơn giản em cảm thấy mình đang bị hẫng giữa chuyện tưởng như bình thường của cuộcđời. Em luôn tự hỏi mình sẽ đi về đâu, sẽ trở nên như thế nào? Mọi người bảo em đừng nên lo lắng gì cả mọi chuyện đến lúc ổn thôi. Em biết thế nhưng bản thân không tài nào yên được.

Thì ra có những ngày mệt đến vậy!

Bây giờ đây bàn tay em chưa buông được quá khứ cũng như chưa nắm được tương lai. Mỗi buổi sáng thức dậy lại thấy đó như một ngày vô nghĩa, cứ quanh quẩn vài suy nghĩ vẩn vơ. Khi mà em không nắm được vận mệnh của mình, em như người mất hồn. Em biết em cũng loay hoay giữa cuộc đời để hỏi han để tìm kiếm cho mình những cơ hội. Và chưa bao giờ ngừng động viên bản thân phải cố gắng rồi mọi thứ cũng sẽ nằm đúng chỗ của nó. Nhưng mới bước ra khỏi cái mác sinh viên trở thành một người thất nghiệp em thấy cuộc sống chưa bao giờ như mình nghĩ. Có lẽ chính là bản thân em chưa thể chấp nhận được những thử thách chông gai. Hoặc đơn giản em và chúng nó chưa thể làm thân với nhau.

 

Thì ra có những ngày mệt đến vậy!

Đời người thật không nói trước được điều gì phải không? Em vẫn luôn hi vọng và cố gắng để có một tương lai tốt nhất. Nhưng cũng không tránh khỏi tâm trạng não nề. Lúc này công việc chưa ổn định trong khi chúng bạn đã rất nhiều người thành đạt. Mỗi khi như vậy em lại tự trách bản thân sao không cố giỏi giang hơn một chút có lẽ em đã khá hơn. Nhìn thấy mọi người thi nhau nói về công việc, nói xấu đồng nghiệp hay thậm chí than phiền về công việc mà em cũng thấy ghen tị.

 

Thì ra có những ngày mệt đến vậy!

Đến tầm tuổi này mà chưa có người yêu, đó cũng là một vấn đề đau đầu. Em cũng tự biết mình ế rồi. Ngày xưa thì cứ nói mình còn trẻ yêu đương gì cho mệt. Bây giờ thì lại buồn bã vì không có ai để chia sẻ, để yêu thương. Hình như khi chúng ta cô đơn ai cũng muốn kiềm tìm một bàn tay để ấm cõi lòng. Giá như có một ai đó thực sự quan tâm đến mình thì tốt biết bao. Biết làm sao được, khi chưa ổn định thì tất cả mọi thứ liên quan đến nó đều muốn cách xa ta. Em cảm thấy lâu lâu đời quên mất em thì phải.

Thì ra có những ngày mệt như vậy, nhìn đâu cũng thấy mình lẻ bóng.

 

2017.07.30

Lạc nhau, có phải muôn đời?...

Chúng ta đến với nhau như hai tâm hồn thèm khát yêu thương, mặt dù rõ ràng là chúng ta đang có những tình yêu riêng, kề cận. Như thể chỉ còn có nhau một ngày, chúng ta bên nhau bất chấp ngày mai, bất chấp đôi lúc thoáng những cơn đau xé lòng khi nghĩ về ai đó.

Gặp nhau là Duyên
Bên nhau là Nợ

Đôi lúc em thầm ước, giá như chúng ta biết nhau sớm hơn, vào cái ngày mà em chưa vội vàng đến với một ai, anh cũng chưa vòng tay ôm một người con gái khác. Thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi anh nhỉ?

Chúng ta đến với nhau như hai tâm hồn thèm khát yêu thương, mặc dù rõ ràng là chúng ta đang có những tình yêu riêng, kề cận. Như thể chỉ còn có nhau một ngày, chúng ta bên nhau bất chấp ngày mai, bất chấp đôi lúc thoáng những cơn đau xé lòng khi nghĩ về ai đó.

Là anh quá đắm say hay vì em quá nuông chiều cảm xúc. Vì tình yêu của anh vốn đã nhạt nhòa hay vì em hờ hững với yêu thương. Hay chỉ vì lỡ nhìn vào đôi mắt, chúng ta đã bị nhấn chìm trong muôn ngàn cảm xúc.

Lạc nhau, có phải muôn đời?...

 

Là yêu đó, nhưng cũng là đau đó

Em không biết tự lúc nào mình cần anh như một lẽ tự nhiên.... Em chỉ cần biết bên anh là một cảm giác yên bình, em không cần biết ngày mai ra sao. Mình cứ bên nhau như thế, mặc kệ trong đầu mỗi người đều có những trăn trở, ưu tư. Là những rối bời trong những lo toan công việc, là nỗi ái náy, trách mình khi nhớ đến một ai, là sự tiếc nuối vì biết vòng tay này không thể níu giữ... Là ta biết có nhau đây, rồi mất nhau mãi mãi. Cái cảm giác tưởng chừng như đã ôm trọn yêu thương, rồi lại tan biến như chưa từng tồn tại. Đôi lúc bên nhau, thoáng cười đó, rồi khóc đó. Vì ta biết, hạnh phúc này sẽ không thể giữ được lâu. Ai cũng có những niềm riêng mà đôi lúc nói ra cũng trở nên thừa thải.

Vội đến, vội đi vội nhạt nhòa. Vội vàng gặp gỡ, vội chia xa. Phải chăng thứ gì nhanh đến cũng nhanh đi như vậy. Anh và em đến với nhau, chưa cảm nhận đủ yêu thương đã vội xa rời. Những ngày đầu tháng 2, là do trời lạnh hay chính lòng em lạnh. Chỉ là thoáng qua sao để lại trong nhau những niềm đau da diết. Anh quay lại với guồng công việc, em trở về với em thường nhật của ngày xưa. Anh lại vòng tay ôm người con gái anh thương, em lại quay về với nơi em cần đến.

Lạc nhau, có phải muôn đời?...

 

 

Em đã trăm ngàn lần hỏi mình câu hỏi, tại sao đón nhận yêu thương mà lòng em dửng dưng như vậy. Một lời kết thúc em không thể nói ra, một lời nhớ anh cứ nghẹn không buông được. Em bị kẹt trong chính những yêu thương cho và nhận. Và em biết, anh cũng chẳng khác gì em. Anh bị kẹt trong chính mình, trong chính những ân tình anh muốn buông, nhưng không thể. Trong chính anh của quá khứ và anh của hôm nay. Trong chính tình yêu, thứ tưởng như luôn ngọt ngào nhưng lại luôn chứa nhiều cay đắng.

Quán café bật một giai điệu ngân nga: "Thế giới lớn thế nào, mình lạc nhau có phải muôn đời. Dòng người vội vàng qua, người sẽ đứng nơi đâu chờ ta". Có những yêu thương em không bao giờ giữ được, vì chưa từng nắm. Và có những điều, ta có muốn cũng khó có thể quên.

Lạc nhau, có phải muôn đời?

 

2017.07.29